Trang nhất
  Xã Luận
  Đọc Báo Trong Nước
  Truyện Ngắn
  Kinh Tế
  Âm vang sử Việt
  Tin Thể Thao
  Y Học
  Tâm lý - Xã hội
  Công Nghệ
  Ẩm Thực

    Diễn Đàn Biển Đông
Bắc Kinh yêu cầu Manila ngừng khiêu khích ở Biển Đông
    Hình Ảnh Quê Nhà - Video Clip
Nồng ấm Tết cổ truyền dân tộc Khmer Chôl Chnăm Thmây
    Tin Thế Giới
Ấn Độ, Israel tiến hành diễn tập an ninh chung
    Tin Việt Nam
Lãnh đạo Việt Nam gửi điện thăm hỏi Campuchia sau vụ nổ kho đạn
    Tin Cộng Đồng
Nắng nóng kỷ lục tại nhiều bang của Ấn Độ
    Tin Hoa Kỳ
Mật vụ Mỹ lên kế hoạch bảo vệ trong trường hợp ông Trump bị giam giữ
    Văn Nghệ
Huế
    Điện Ảnh
Lý Hải trở thành đạo diễn nghìn tỷ đồng
    Âm Nhạc
Danh tính nữ ca sĩ Việt may mắn gặp Rosé (Blackpink), lại còn chiêu đãi fan ảnh cam thường
    Văn Học
Bắt học sinh đi học ngày nghỉ lễ Giỗ tổ Hùng Vương, hiệu trưởng bị xem xét kỷ luật

Thông Tin Tòa Soạn

Tổng biên tập:
Tiến Sĩ
Nguyễn Hữu Hoạt
Phụ Tá Tổng Biên Tập
Tiến Sĩ
Nhật Khánh Thy Nguyễn
Tổng Thư ký:
Quách Y Lành




   Truyện Ngắn
Lối nắng
Hà che miệng ngáp dài, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường. Mười giờ rưỡi. Nàng chắc lưỡi. Vào từ sáng, tưởng giờ nầy cũng gần giờ cơm, nhưng vẫn còn quá sớm. Đến những một tiếng hơn nữa, mới được bước thong dong ra khỏi văn phòng.

 


 


Hà che miệng ngáp dài, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường. Mười giờ rưỡi. Nàng chắc lưỡi. Vào từ sáng, tưởng giờ nầy cũng gần giờ cơm, nhưng vẫn còn quá sớm. Đến những một tiếng hơn nữa, mới được bước thong dong ra khỏi văn phòng.


 


Nhận việc được hai tuần nay, công việc đối với Hà tương đối dễ dàng. Chức vụ của nàng do bà Hạnh ghi lại trên tờ giấy qua ông Phó giám đốc, phụ tá kế toán cho công ty làm đồ chơi bằng ny-lon, khá lớn. Hà nhớ rõ trong tờ đơn xin việc, với câu hỏi trong mục ghi kinh nghiệm kế toán được bao lâu, Hà điền vào tờ đơn làm kế toán từ ngày còn bên Việt Nam, cho tới khi qua bên này cũng cùng một công việc tượng tự giống nhau. Ngày ngày ngồi tính mấy con số, nhưng ở một tiểu bang khác. Đến nay đổi chỗ ở, chân ướt chân ráo chưa rõ ngõ ngách nên cứ xin việc thử ra sao. Hà thấy số lương đủ trả tiền ăn ở, và tiền xe đang thiếu nợ nên gật đầu bừa cho xong chuyện. Sau nầy rõ đường rõ sá sẽ xin công việc khác. Hà nghĩ. 

 

Văn phòng chia nhiều bàn giấy và được ngăn bởi nhiều tấm gỗ cao tới đầu, ngồi làm việc không thể nhìn thấy nhau, nhưng trông rất sạch sẽ khang trang, không khác gì mấy với những công ty của người Mỹ. Như Hà hiểu, công ty làm đồ chơi cho trẻ con được mướn nhiều đàn bà hơn số lượng đàn ông. Buổi sáng, mọi người tụ họp đông đủ sớm hơn giờ làm việc, dành thì giờ uống cà phê, trò chuyện với nhau. Tuy mới vào làm chưa được bao lâu, nhưng Hà đã được mấy bà cùng phòng bắt chuyện rất tự nhiên đầy thân mật. Và họ đã đùa:

 

- Cô Hà đẹp như thế, thêm vào nữa chưa lập gia đình thế nào ông Giám đốc cũng phải lòng.

 

  Hà nghe phong phanh qua lời mấy bà lớn tuổi hơn nàng cho hay, chủ nhân của công ty này cũng da vàng và nói tiếng chính hiệu An Nam, ông ta đã ly dị vợ từ vài năm nay đến giờ vẫn chưa có ý định lập gia đình lại. Bà Hạnh còn nói thêm, ông chủ người miền ngoài, bà chỉ người miền Trung, giọng tương tự như Hà. Nàng nghe để nghe chứ không buồn quan tâm tới. Ông ta có người miền Trung hay Nam cũng chẳng mấy làm nàng bận tâm. Ông đã đi xa hơn hai tuần nay chưa về, mãi đến nay Hà vẫn chưa được thấy mặt.

 

Tiếng điện thoại reo lên lảnh lót, ngắt ngang những ý nghĩ không đâu trong đầu nàng. Trên máy, ông Thuận Phó giám đốc muốn gặp nàng. Hà phân vân, không hiểu ông gọi vào văn phòng của ông ta có chuyện gì, khiến Hà thắc mắc trong lòng. Xếp lại xấp hóa đơn trước mặt, Hà vuốt vội chiếc váy trên người bước thẳng đến văn phòng ông Thuận. Đưa tay sửa lại vạt áo trước khi gõ cửa. Nhưng vừa định đặt tay lên, cánh cửa bất chợt mở bật nhẹ ra. Hà cau mày. Ông Thuận nhìn nàng, chừng như đọc được ý Hàø, ông ta khẻ gật đầu cười:

 

- Cô ngạc nhiên khi tôi biết cô đến để mở cửa phải không?

 

Hà giữ bộ mặt tự nhiên, làm như không hề ngạc nhiên cho lắm, cười:

 

- Có lẽ lúc tôi định đưa tay lên gõ cửa, cũng vừa đúng lúc ông định bước ra ngoài.

 

Thấy cử chỉ của Hà lúng túng, ông đưa tay mời nàng bước vào phòng. Ông chỉ vào cánh cửa sổ trong văn phòng:

 

- Cô nhìn thử xem bên ngoài ra sao.

 

Hà bước lại gần ông Thuận.

 

- Ồ!

 

Nàng buộc miệng. Khung cửa sổ ở ngoài như một tấm kính bình thường màu nâu, nhưng vào bên trong nhìn ra có thể thấy thông suốt hẳn mọi sự di động bên ngoài. Hà có vẻ hơi quê, nhưng vẫn cố giữ bình tỉnh:

 

- Tấm kính này, ông có thể ngồi trong phòng quan sát mọi người làm việc bên ngoài, khỏi phải tốn kém thì giờ.

 

Ông Thận gật gù, nụ cười vẫn còn gắng lại trên môi. Một lần nữa ông nhìn nàng rồi đằng hắng vào đề:

 

- Tôi mời cô vào phòng có chút chuyện. Hôm trước cô vào xin việc, tôi không được hân hạnh tiếp chuyện cùng cô, bà Hạnh đảm đang hết mọi chuyện. Nhưng sau hai tuần lễ qua những báo cáo của bà Hạnh, và sau khi kiểm lại giấy tờ cô trình lên hàng ngày, tôi nhận thấy công việc hiện tại cô đang làm không phù hợp với sự hiểu biết của cô. Nên tôi định đổi công việc khác khá hơn. Công ty có nhân viên giỏi như cô thật may mắn. Tôi đã bảo bà Hạnh dời bàn giấy của cô sát bên cạnh ông Minh. Nơi này, cô và ông Minh sẽ có những công việc liên quan với nhau, và cô sẽ là kế toán chính thức, chứ không phải phụ tá như trong đơn.

 

Hà nghe chừng như không rõ, nàng bấp bỗng:

 

- Nhưng tôi mới làm có hai tuần lễ thôi, ông không lầm chứ?

 

Ông Thuận cười hiền hậu:

 

- Cô quá khiêm nhượng. Công việc của bất cứ nhân viên nào hàng ngày khi trình lên văn phòng, chúng tôi cũng đều kiểm soát lại. Tôi thấy lối làm việc và những hóa đơn do cô kê khai, tôi biết mình không hề lầm. Vã lại tôi có tập hồ sơ xin việc của cô trước mặt, đã coi từ đầu đến cuối kỹ càng hơn.

 

Ông Thuận ngưng nói, chìa hồ sơ xin việc của nàng trên mặt bàn. Nói tiếp:

 

- Sau khi xem xét lại đơn xin việc của cô, tôi mới hiểu được thêm về cô hơn. Âu đây cũng là dịp may cho công ty.

 

Hà chưa biết nói ra sao để tỏ nỗi cám ơn của mình. Câu chuyện hôm nay đến với nàng hết sức đường đột, nàng còn lúng túng, ông Thuận đã nói tiếp:

 

- Dĩ nhiên lương hướng cũng phải thay đổi theo công việc của cô.

 

Hà cười:

 

- Cả hai điều vui đến trong một buổi sáng, ông không biết tôi vui sướng đến mức nào. Nói thật với ông, từ ngày qua đến tiểu bang này lần đầu tiên tôi cảm thấy yêu nơi chốn vừa mới định cư. Tôi hy vọng những niềm vui nầy sẽ đến với tôi mãi hoài như vậy.

 

Ông Phó giám đốc nhìn nàng vui vẻ:

 

- Và tôi cũng hy vọng công ty của chúng tôi sẽ giữ cô mãi mãi.

 

Bắt tay ông Phó giám đốc về bàn làm việc. Hà không giấu được nỗi vui mừng trong lòng, nàng bước vội về phía bà Hạnh, ôm lấy cánh tay bà ta:

 

- Hà xin cám ơn chị. Nhờ chị báo cáo lên ông Phó giám đốc nên Hà đã được công việc như ý muốn.

 

Bà Hạnh nhìn nàng mỉm cười:

 

- Tôi đâu tài giỏi gì. Hôm gặp cô lần đầu tiên tôi đã nhận thấy được khả năng của cô, nhưng vì ông chủ đi vắng nên không biết phải giải quyết như thế nào. May sao ông Thuận đồng ý đổi công việc cho cô không cần chờ ông Giám đốc về.

 

- Nhưng dù sao chị cũng nói tốt về Hà, xin cám ơn chị.

 

Bà Hạnh đùa thêm một câu trước khi Hà bỏ về bàn của mình:

 

- Nay mai nếu có thăng quan tiến chức, nhớ tôi nữa nhé!

 

Hà không để ý câu nói đùa kèm theo chuỗi cười dòn của bà Hạnh. Trong đầu Hà chỉ nghĩ về chiếc bàn gỗ láng bóng còn mới tinh đang dành riêng cho nàng. Tự dưng sự may mắn đến bất ngờ không hẹn trước làm Hà bỡ ngỡ và không sao nói hết nỗi vui mừng trong lòng nàng.

 

 ***

 

 Sáng đầu tuần vừa mới bước chân vào phòng, bà Hạnh với ly cà phê trên tay bấu lấy Hà, che miệng thì thầm:

 

- Ông Giám đốc về đến tối hôm qua, sáng nay cô sẽ gặp ông ta.

 

Bà Hạnh ngừng nói, uống thêm ngụm cà phê trong miệng xong, nói tiếp:

 

- Ông Giám đốc còn trẻ, tính tình rất ư điềm đạm và chửng chạc nữa. Tôi làm ở công ty này gần tám năm nay, rất mến ông ta.

 

Hà nhìn nét mặt nghiêm nghị của bà Hạnh. Thật ra nếu bà không nói, nàng cũng nhận  thấy được điều này. Vì mỗi lần nói đến, bà Hạnh tuyệt đối không kêu tên, một tiếng giám đốc, hai tiếng giám đốc, kính nể ông ta đến tột độ. Những lời phê bình của bà Hạnh, khiến Hà phải chú ý đến, lòng băng khoăn muốn nhìn thấy ông ta ra sao.

 

Sau ly cà phê buổi sáng, dường như mọi người tự động về bàn của mỗi người bắt tay vào việc làm, không như những người thợ làm đồ chơi ở dãy nhà cao sát bên cạnh văn phòng ông phó giám đốc chờ tiếng còi báo đến giờ làm việc. Hà ngồi vào bàn. Ly cà phê uống còn lỡ dở để cạnh computer. Bình hoa lan của bà Hạnh tặng hôm nàng được dọn vào bàn giấy mới vẫn còn tươi tắn. Hà nhón tay rờ thử mặt đất trong bình hoa thấy vẫn còn ẩm ướt chưa cần phải tưới thêm nước. Nhìn chồng hóa đơn trước mặt, Hà nghĩ nàng cần phải giải quyết xong trong ngày hôm nay. Nàng bắt tay vào việc không chần chờ. Chúi đầu vào những con số lăn quăn trước mắt khiến nàng quên hết mọi chuyện. Bàn tay nàng nhanh nhẹn không ngừng trên máy computer. Tiếng rì rầm của máy printer làm việc. Hà xoay người vươn vai thở phào.

 

Trước mắt, người đàn ông với bộ complet xám đang đứng yên nhìn Hà. Nàng giật mình ngồi thẳng người dậy, ấp úng:

 

- Ô! Tôi...

 

Người đàn ông nhìn sững Hà, kêu lên ngờ ngợ:

 

- Cô... Hà....

 

Hà như choáng váng khi thấy người đàn ông đứng trước mặt. Một lúc nàng mới đứng dậy kêu lên:

 

- Đổ!

 

Đổ run run lạc giọng:

 

- Không ngờ mình lại gặp nhau giữa chốn này.

 

Cả người Hà như muốn ngã xuống nền nhà. Nàng cố giữ giọng bình tỉnh:

 

- Cuối cùng mình cũng gặp nhau.

 

- Luân vẫn khoẻ chứ Hà?

 

- Luân mất tích luôn ngày đó. Bỏ công tìm kiếm khắp nơi nhưng đành bó tay.

 

Đổ nhíu mày:

 

- Vậy đêm qua từ giả hai bác, Hà nói đã biết tin tức của Luân.

 

- Tôi nói dối để anh yên tâm, chứ tối hôm đó sau khi anh đi rồi, tôi trở về không biết ngày mai sẽ ra sao. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

 

Đổ nghiêng người nhìn chăm chú vào bàn tay của Hà. Hiểu được ý của Đổ, nàng đưa cao bàn tay:

 

- Ngón tay vẫn tròn trịa như ngày nào, chưa hề có dấu vết hoặc tì ngấn dù năm tháng dần mòn. Nhưng mọi chuyện rồi cũng do ơn trên định đoạt. Như anh thấy, tôi vẫn sống và vẫn còn có cơ hội gặp anh ở chốn này.

 

Hà còn nhớ mấy câu thơ tôi làm đêm từ giả Hà chứ? Tôi vẫn còn cất giữ đến ngày hôm nay. Trong phòng làm việc, treo đối diện ngay trước mặt mình.

 

Nàng lắc đầu:

 

- Chuyện xa xưa lắm rồi, tôi quên hết chẳng còn nhớ tới.

 

- Hà không muốn nhớ hay không thèm nhớ?

 

- Ngày mỗi càng già, trí tuệ không được minh mẫn như trước.

 

- Nếu Hà không từ chối, tôi xin mời Hà vào thử văn phòng tôi xem thử sao.

 

Trước lời mời của ông Giám đốc, Hà không biết phải nói thế nào, nàng bước theo Đổ. Văn phòng của Đổ rộng hơn bề ngoài Hà nhìn qua. Trên mặt bàn tấm hình đứa bé da trắng hồng, nhưng mái tóc đen muồi khoảng chừng mười tuổi cười tươi bên cạnh Đổ.

 

- Bức hình chụp được ngày thằng bé lên mười, nhưng mất hai tuần sau đó.  Thằng bé mất, nên cuối cùng tôi và bà đó cũng chia tay. Nó níu kéo tôi và bà ta gần mười một năm trời. Khá lâu cho một mối tình không đâu vào đâu.

 

Đổ chỉ tay lên bức tường trước mặt. Mấy câu thơ được viết bằng bút lông, nét mực khá đậm, lồng trong tấm kính:

 

- Mưa vẻ hình vẻ bóng giữa không trung

 

Tôi yêu em không cần dung cần nét

 

Mãi  mãi hoài xin được nụ cười xinh

 

Nhưng môi đó, mắt kia giờ đậu bến

 

Biết làm sao lung lạc được tim em...

 

Hà lúng túng giữa đôi mắt Đổ, quay đi để tránh cái nhìn của người đối diện, nhưng giọng Đổ van xin:

 

- Sau những lần từ chối, cuối cùng trời cũng xui khiến Hà gặp tôi. Hà có nghĩ đây cũng là  định mệnh do ông trời cho chúng mình không?

 

Không trả lời câu hỏi của Đổ. Đôi mắt nàng chạm phải tia nhìn của bà Hạnh từ ngoài phòng nhìn thẳng vào.

 

- Nếu mai nầy có thăng quan tiến chức, đừng quên tôi nhé!

 

Câu nói của bà Hạnh vang vang trong đầu. Bàn tay ấm chạm phải tay nàng. Hà để yên trong bàn tay mình. Băn khoăn trong lòng, dường như ngón tay tròn trịa sau nhiều năm dài sắp có dấu vết lạ...  

 

DanQuyen.com
    Phản Hồi Của Độc Giả Về Bài Viết
Họ và Tên
Địa chỉ
Email
Tiêu đề
Nội dung
Gửi cho bạn bè Phản hồi

Các bài viết mới:
    Xa Xóm Mũi (31-03-2024)
    X - Năm Một Ngàn Chín Trăm Năm Xưa (31-03-2024)
    Vị Của Lời Câm (31-03-2024)
    Neo Lại Bóng Mình (18-02-2024)
    Bóng Của Thành Phố (18-02-2024)
    Chuyện Cục Kẹo (24-01-2024)
    Con Trai Và Má (24-01-2024)
    Củi Mục Trôi Về (24-01-2024)
    Bùa Yêu Và Con Nhỏ Thất Tình... (24-01-2024)
    Biết Sống (07-01-2024)
    Biển Của Mỗi Người (07-01-2024)
    Ấu Thơ Tươi Đẹp (07-01-2024)
    Áo Rách Và Nắm Bụi (07-01-2024)
    Ai Biểu Xấu (30-11-2023)
    Áo Tết (30-11-2023)
    Bên Sông (01-10-2023)
    Bóng Của Thành Phố (01-10-2023)
    Ăn cơm một mình (01-10-2023)
    Từ bi ươm sức sống (01-10-2023)
    Nhà mưa (24-08-2023)

Các bài viết cũ:
    Màu mắt lạ (13-08-2015)
    Chuông Giáo Đường (09-08-2015)
    Nơi có những cây tùng xanh biếc (06-08-2015)
    Bên Ni Bờ Thương Nhớ (27-07-2015)
    Vạt nắng còn lại (19-07-2015)
    Trơ Trọi (14-07-2015)
    Người Mẹ Không Con (08-07-2015)
    Nỗi Lặng Yên (30-06-2015)
    Màu Thời Gian (22-06-2015)
    Mưa hạ (08-06-2015)
    Năm đại gia bất động sản và vợ chồng ngư phủ cùng ba điều ước (05-06-2015)
    Tội đồ trong kinh thánh? (30-05-2015)
    Mẹ (25-05-2015)
    Sài Gòn Giữa Cơn Mưa (14-04-2015)
    Nỗi Lặng Yên (28-03-2015)
    Răng Chừ Mưa Rơi Lại Buồn (16-03-2015)
    Tìm lại (08-03-2015)
    Một Cõi Đi Về (24-02-2015)
    Đóa hồng trắng giữa ngày Xuân (01-02-2015)
    Ngọn đồi hoa tím. (25-01-2015)
 
"Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam".

Chuyển Tiếng Việt


    Truyện Ngắn
Xa Xóm Mũi


   Sự Kiện

Lời Di Chúc của Vua Trần Nhân Tôn





 

Copyright © 2010 DanQuyen.com - Cơ Quan Ngôn Luận Người Việt Hải Ngoại
Địa Chỉ Liên Lạc Thư Tín:
E-mail: danquyennews@aol.com
Lượt Truy Cập : 152841669.